Người chị đeo kính khuất phục dưới đầu buồi thằng em đầu anh nhẹ nhàng rời khỏi ngực tôi và nhìn tôi đầy biết ơn. Tôi từ trí tưởng tượng xa xôi trở về hiện thực, anh cúi đầu xấu hổ. Tôi xin lỗi,. tôi mất bình tĩnh., anh nói với giọng gần như không nghe được. Muốn nói chuyện không., tôi thận trọng hỏi. Anh ấy do dự một lúc, lắc đầu xin lỗi. Xin lỗi, tối nay tôi phải làm phiền anh ra ngoài ăn… Được rồi. .Bạn. bạn có muốn tôi mang cho bạn thứ gì không. Không, anh muốn đi ngủ sớm. Không sao đâu. Ngày mai em không có lớp nên anh sẽ đưa em đi dạo ở vùng quê. Cô mỉm cười thản nhiên, những giọt nước mắt ướt át lấp lánh trên khuôn mặt sạch sẽ, càng tăng thêm sự dịu dàng và thương cảm… Vậy anh đi ngủ sớm đừng suy nghĩ nhiều, ngày mai em sẽ không cho gấu trúc chơi cùng. . Đúng. cô ấy trả lời như một cô bé, với nụ cười trên môi… Đêm đó, tôi mất ngủ cả đêm